Khi tâm trạng rối bời, bạn có thể tìm đến những vần thơ này để chia sẻ với ai đó thay lời nói, cũng có khi bạn chẳng sao cả nhưng lại muốn mình trở nên trầm lắng 1 chút. Ngay dưới đây, mời các bạn cùng tham khảo những bài thơ buồn nhất dưới đây nhé!

/ Trăng và biển (Tác giả: Phạm Thị Ngọc Liên)

Biển đêm giương mắt ngó em xuống biển trần truồng vòng hông hoang ánh bạc như thuỷ thần rung chuông

Anh đứng che đầu gió tóc bay vào biển đêm thuỷ thần đưa tay vẫy biển rì rào ngợi khen

Chỉ có biển và em cùng hát lời ân ái ngực tròn như đồi trăng thả ánh vàng xuống đáy

Những bài thơ ngắn về trăng cũng có thể hài hước, chế đem lại tiếng cười cho bạn đọc. Một số câu thơ hay đã được tổng hợp như:

1/ Ta đem lòng này gửi trăng sáng

Ai ngờ trăng sáng chiếu xuống mương.

Mây ghen cái bóng, trút màn mưa đêm.

4/ Có ai sinh ra là một mảnh hoàn thiện,

Đến cả trăng cũng khuyết rồi tròn.

6/ Trăng lên rồi đó anh tề Nói chi thì nói em về kẻo mẹ la Mẹ la thì mặc mẹ la Cho anh ” thơm ” cái mới về ngủ ngon Ngủ ngon thì mặc kệ anh Anh thơm anh thích nhớ nhau lúc này Em này anh đã yêu rồi Suốt đời anh chỉ yêu mình em thôi Anh nói như đã đúng rồi Anh yêu cho chán anh rời em đi Ngước mặt lên hỏi ông trời Suốt đời yêu mãi em này mà thôi Ô- kê em đã tin rồi Em này dâng hiến cho đời thêm vui Sáng mai em gọi anh hoài Mà sao nghe máy cứ ò í e Thì ra anh đã qua Hàn Đổi tên thành chữ ” Bye Bye ” em nè

7/ Trăng lên đỉnh núi trăng tà Đường cong em thế, ai mà không mê

Trăng lên đỉnh núi trăng tà Tiên sư bố đứa vợ già dở hơi

Trăng lên đỉnh núi trăng tà Mình yêu ta thực hay là yêu chơi? Trăng lên đỉnh núi trăng ngời Yêu thời yêu thực, yêu chơi làm gì!

8/ Đêm thu buồn lắm chị Hằng ơi! Trần thế em nay chán nửa rồi. Cung Quế đã ai ngồi đó chửa? Cành đa xin chị nhấc lên chơi. Có bầu có bạn, can chi tủi, Cùng gió cùng mây, thế mới vui. Rồi cứ mỗi năm rằm tháng tám, Tựa nhau trông xuống thế gian cười.

Những câu thơ mô tả về trăng ngày thu mang theo cảm xúc rất riêng, bạn có thể theo dõi một vài câu thơ lắng đọng sau:

Nhắc chuyện yêu đương ở dưới cầu

Đêm ấy trăng thu vui vẻ lạ!Người ta cười nói đến nhân duyên

Gặp gỡ bên đường cũng thản nhiên?

Đêm trước ta ngồi dưới bãi trông

Con trăng mắc cỡ sau cành thông

Buồn buồn ta muốn về, trăng hỏi:

Quên cả hổ ngươi, cả thẹn thuồng

Đứng rũ trước thềm nghe ngóng mãi

Ta lẫy tình nương, rủa biệt ly!

Tổng hợp các bài thơ về trăng hay và ý nghĩa dành cho những ai yêu thích thơ ca, đặc biệt là hình ảnh trăng. Với tâm hồn thi sĩ lãng mạn thì hình ảnh trăng không thể thiếu trong thơ ca của các tác giả.

/ Cảnh khuya (Tác giả: Hồ Chí Minh)

Tiếng suối trong như tiếng hát xa,

Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa.

Cảnh khuya như vẽ, người chưa ngủ,

Rằm xuân lồng lộng trăng soi, Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân. Giữa dòng bàn bạc việc quân, Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền.

Đêm thu không đệm cũng không chăn, Gối quắp, lưng còng, ngủ chẳng an; Khóm chuối trăng soi càng thấy lạnh, Nhòm song, Bắc Đẩu đã nằm ngang

Trước cửa lính canh bồng súng đứng, Trên trời trăng lướt giữa làn mây; Rệp bò ngang dọc như thiết giáp, Muỗi lượn hung hăng tựa máy bay;

Trung thu trăng sáng như gương Bác Hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đồng Sau đây Bác viết mấy dòng Gửi cho các cháu tỏ lòng nhớ nhung…

Hình ảnh ánh trăng trên quê hương được rất nhiều tác giả đưa vào trong thơ ca của mình tạo nên những tác phẩm hay tuyệt vời. Có rất nhiều sáng tác thơ về trăng quê bất hủ, nổi tiếng như bên dưới.

/ Trăng buồn (Tác giả: Tịnh Tâm)

Và đêm nay trăng buồn như lặng lẽ

Đứng núp mình sau góc bể chân mây

Gió đuổi xua quằn cành cây nghiêng rẽ

Bên song cửa vết thương trầy ẩn hiện

Tên anh về trong từng tiếng chim kêu

Anh hỡi anh con đường yêu câu chuyện

Thật não nề rơi rụng chuyển đìu hiu

Trăng chênh chếch khuyết cành khều lưỡi móc

Bất cần đời dù lăn lóc mảnh đôi

Nơi cô tịch bóng đen đời hạ vốc

Riêng mình em ngồi ôm khóc nhớ thôi

Chạm tiếng thở giọt lệ trôi thắm má

Trăng buồn rơi xô ngã bóng héo gầy

Ôi thao thức với đêm đầy lạnh giá

Hàng mưa đời lại tầm tã cuồng vây

/ Đêm trăng buồn (Tác giả: Chưa rõ)

Trăng có buồn khi nghe tiếng thở than

Đêm quạnh quẽ mà lệ tràn khóe mắt

Ly rượu đắng quên hết tình gom nhặt

Mà vẫn nghe niềm hiu hắt trong lòng

Trăng có buồn thấy người vẫn hoài mong

Đêm trăng sáng mà sao lòng buồn bã

Bao nỗi nhớ len đầy trong đáy dạ

Trăng có buồn khi ta đứng ngẩn ngơ

Cầm ly rượu sao thần thờ chới với

Bao ngày tháng đứng chờ nơi bến đợi

Nên tâm tư luôn diệu vợi nỗi sầu

Lòng ta buồn khi thức suốt canh thâu

Muốn hỏi gió bởi vì đâu nên nỗi

Tình chợt đến rồi chợt đi rất vội

Đã khiến ta luôn cằn cỗi tủi hờn

Đêm trăng buồn lòng hiu hắt nhiều hơn

Thấy nhòe nhoẹt như trăng hờn dỗi khóc

Ta lại thấy sao quá nhiều mệt nhọc

Đêm trăng thanh ta cô đơn một mình.

Thơ về ánh trăng dùng để thả thính, tỏ tình cũng là chủ đề thơ được nhiều người tìm kiếm. Đặc biệt là những bạn trẻ sống tình cảm, yêu thơ ca.

Có những nỗi buồn… không biết tỏ cùng ai

Có những nỗi buồn không biết kể cùng ai. Đành giữ trong lòng chờ thời gian vùi lấp. Cuộc sống ngoài kia mỗi ngày đều tấp nập. Người cười thật nhiều chưa hẳn đã là vui.

Có một  thứ tình cảm đã từ lâu ngủ vùi. Có những góc khuất trong tim sợ người ta nhìn thấy. Dù sống hồn nhiên lấy nụ cười che đậy. Nhưng đêm về… bất chợt lại cô đơn..!

Càng trưởng thành càng im lặng nhiều hơn. Ngại ngùng, phân vân hay đa sầu đa cảm. Khung cảnh chiều thu càng thêm buồn ảm đảm. Nhạc Trịnh vang lên… khẽ chạm trái tim mình..!

Nếu một ngày bỗng đánh mất niềm tin. Đi sai đường, liệu ai là người níu mình ở lại. Những cái chạm tay rồi chia xa mãi mãi. Người qua người… buồn đọng mãi nơi đây..!

Có những nỗi buồn… không biết tỏ cùng ai..!

Đêm chính là thời điểm mỗi người sống thực với mình. Nỗi nhớ đầy vơi, những kỉ niệm xưa bất chấp ùa về khiến bạn mệt mỏi, chán nản. Những bài thơ buồn về đêm sẽ giúp bạn giãi bày dòng cảm xúc của mình và dần lắng xuống nhé.

Nhặt bóng trăng khuya để ước mong. Ngày vui khỏa lấp mối tơ lòng. Chiều rơi nỗi nhớ buồn cô quạnh. Nắng tắt ai còn mãi đợi trông.

Góp ánh trăng gầy Thơ với mộng. Gom tàn thức trắng với đêm đông. Em đi nắng tắt sầu cô lẻ. Có nhớ Xuân về hẹn ước không.

Đêm khắc khoải nghe chừng hiu quạnh Gió xạc xào buốt lạnh trời vương Nhành hoa trinh nữ bên đường Còn e ấp nụ gửi thương vào lòng

Đêm lặng lẽ đôi dòng cầu nguyện Cho tình em sẽ quyện chung đời Duyên nồng đừng có rụng rơi Như bao nỗi nhớ một thời vẫn trông

Đêm mòn mỏi hoa lòng muốn nở Mưa rì rào lại ngỡ tình vang Hoa cau sao cứ ngơ ngàng Để ai liều lĩnh bắc thang hỏi trời

Đêm vắng lặng mây chơi cùng gió Mắt em cười sáng tỏ bờ mi Thương nhau thì hãy giữ ghì Cho đêm trằn trọc xóa đi giận hờn

ĐÊM khuya rồi thôi mình ngủ đi anh Đừng nói nữa những chuyện xưa đã cũ Hãy lo về chuyện ngày mai mới mẻ Làm thế nào cho cuộc sống khá lên

KHÔNG còn phải vợ chồng chia hai ngả Người ở nhà, người hành lý ra đi Đã nửa đời anh phiêu bạt muôn nơi Vì nghiệp nghèo còn đeo anh chưa dứt

EM làm vợ nhưng chẳng giúp được chi Nghĩ mà tủi cái thân mình ốm yếu Làm cho anh thêm gánh nặng đôi vai Để ngày đêm phải miệt mài lao động

CÀNG nghĩ lòng càng thương anh biết mấy Suốt cuộc đời lam lũ bởi vợ con Nhưng anh vẫn chưa một lần than khổ Chỉ em buồn thương chồng lệ chào dâng

ĐÊM khuya rồi thôi hãy ngủ đi anh Chuyện tương lai cứ dần dần ta tính Rồi một ngày trời xanh kia thấu hiểu Cho chúng mình không còn khổ nhé anh

Đêm thao thức..nhớ nàng tội nghiệp Giờ một mình ..ngoài bãi tha ma Chắc nàng lạnh lắm đây mà Bao năm rong ruổi cùng ta giữa trời

Thật buồn nhỉ tình đời oan ức Khi khó khăn áp bứt đến cùng Lỗi thường tình ngược lối chung Ta đâu có phải thằng khùng thẩn thơ

Làm lương thiện nào ngờ bị ép Phải chi nàng xinh đẹp đâu nào ? Nhưng ta yêu quý biết bao Miếng cơm manh áo đi vào làng phây

Cũng nhờ chiếc xe này nuôi sống Sáu miệng ăn vu khống đâu nào? Dù ta có lỗi phải chào Hỏi thăm trước đã lại lao giựt liền.

Thương nàng quá ta điên đi mất Mình có sai…đi trật luật mà Ta năn nỉ mãi không tha Ôm nàng về bỏ kho nhà CÔNG AN…!!!!

Trăng Khuya Tác Giả: Nguyễn Ngọc Sáng

Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai ? Khắc khoải trong tim tiếng thở dài Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh Hờ hững bờ vai dáng trang đài Tím cả vùng trời bao kỷ niệm Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa Đêm nay trăng lạnh màu sương khói Lãng đãng buồn sao một kiếp người…!

Đêm khuya vắng người ta say giấc ngủ . Còn mình phương tranh thủ viết thơ tình . Viết tặng ai ..phương hỏi lại lòng mình. . Không lời đáp… vì chữ tình khó tả.

Phương sẽ viết rồi chia đi muôn ngã . Nhờ cánh chim phân tỏa khắp nẻo đường . Trong đôi mắt ẩn chứa nhiều tình thương. Mong ai đó chung đường thơ.. hạnh phúc .

Cảm ơn lời chúc giữa đêm khuya ! Nỗi nhớ ai kia đến dại khờ Năm tháng dần trôi đời quạnh quẽ Nỗi buồn dâng ngập một tứ thơ !

Ta biết ai kia hồn quạnh hiu ! đêm khuya hoang vắng nhớ thương nhiều Nhưng lỡ đời ta làm lữ khách Đành để mình em trong cô liêu !

Ta viết cho em một vầng thơ ! Gởi gấm hồn ta , Em giấc mơ Kỷ niệm ngày xưa đừng phai nhạt Ta sẻ đón em đến bến bờ !!!

Đêm Nay Tôi Buồn Tác Giả: Tăng Bình Thảo

Đêm khuya rồi sao nổi buồn lại đến Nhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồn Lo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồn Buồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắn

Ta ngu ngơ để nổi buồn thắt chặt Cơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thân Tự trách mình để đầu óc phân vân Mang tâm trạng cứ cân đong đo đếm

Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểm Nhìn xung quanh, tìm kiếm… chỉ có mình Thêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hình Bơ vơ lắm bao lặng thinh không nói

Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗi Hờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầy Nổi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đây Ta tự cất chẳng ai hay ai biết

Đêm khuya thổn thức một mình Bóng trăng anh ngỡ bóng đèn em khêu Mong người chẳng thấy người đâu Nửa vui chưa trọn, nửa sầu đầy vơi

Vầng trăng ai xẻ làm đôi?… Đường trần ai vẽ ngược xuôi khó lòng Xa nhau chín đợi mười trông Thèm sang bên ấy mà không có đò

Trải lòng qua những vần thơ… Vẽ trong khung cảnh đêm khuya một mình!…,